Bài Làm Chứng Của Mục Sư Trương Hy Hòa (3)
Tôi Nhận Biết Đức Chúa Trời Như Thế Nào
Download PDF File – Tải Xuống Bài PDF
Chúa Trời Cung Cấp Thức Ăn Cho Tôi Bằng Nhiều Phép Lạ
Từ đó trở đi, tôi lần lượt kinh lịch nhiều phép lạ. Đức tin của tôi trở nên ngày càng vững mạnh hơn qua những phép lạ kỳ diệu này và những phương cách mà Chúa Trời cung cấp cho tôi thức ăn cần thiết. Có một lần tôi có một hộp củ cải khô, mà hộp củ cải này không bao giờ ăn hết được, cho dù tôi ăn bao nhiêu củ cải đi nữa, nó vẫn không hết được. Mãi đến một hôm tôi thiệt chán ăn củ cải rồi, thì Chúa Trời mới ngưng sự cung cấp. Sau đó tôi đọc trong Kinh Thánh thì thấy có một câu chuyện tương tự như kinh lịch của tôi, đó là trong 1 Các Vua 17:15-16: “Vậy nàng đi và làm theo điều Ê-li nói. Nàng và nhà nàng, cùng với Ê-li ăn trong lâu ngày. Bột chẳng hết trong vò, dầu không thiếu trong bình, y như lời Đức Giê-hô-va đã cậy miệng của Ê-li mà phán ra.”
Đây chỉ là một trong nhiều phép lạ mà tôi đã kinh lịch. Tôi cũng được gặp nhiều vĩ nhân thuộc linh của Chúa Trời, Ngài đã làm nhiều phép lạ qua tay của họ. Nhưng đó lại là một câu chuyện dài, tại vì không đủ thì giờ tôi sẽ nhảy qua những câu chuyện này. Khi người ta hỏi tôi rằng tại sao tôi biết rằng Chúa Trời là thiệt, tôi sẽ nói với họ rằng: “Sau khi đã kinh lịch bao nhiêu phép lạ này, làm sao mà tôi không biết.”
Chúa Trời Khải Thị Cho Biết Ngài Sẽ Dắt Đưa Tôi Ra Khỏi Trung Quốc
Rồi hai năm rưởi trôi qua. Một hôm tôi hỏi Đức Chúa Trời: “Chúa muốn con làm gì đây? Nếu Chúa muốn con ở lại Trung Quốc, con sẽ vui lòng ở lại, nhưng xin nói cho con hay.”
Tôi không làm được việc gì cả. Mỗi một việc làm đều do chính phủ điều khiển, nếu chính phủ không cho phép, anh muốn đi bán báo chí cũng không được. Hai lần tôi xin rời khỏi Trung Quốc nhưng họ không cho tôi đi.
Sức khỏe của tôi càng ngày càng yếu tại vì kém dinh dưỡng. Một hôm tôi cảm thấy có mồ hôi lạnh, tôi biết đó là dấu hiệu của lao phổi, má tôi đã mắc cùng một chứng bịnh này, và một miếng phổi của má phải bị cắt đi. Tôi đi chụp ảnh tia X, thì tôi mới biết một miếng phổi của tôi có một chấm đen. Nhưng tôi không có tiền mua thức ăn, đừng nói chi là mua thuốc men nữa. Rồi tôi đi một nơi khác chụp thêm một tấm ảnh tia X thứ hai, thì kết quả cũng như vậy. Chỗ đó phát cho tôi một tấm card nhỏ với tấm ảnh của hai miếng phổi, trên đó có một dấu chỉ ra chấm đen trên miếng phổi của tôi. Tấm card này cho tôi được tự do đi lại ở Trung Quốc rất ít trở ngại. Tôi còn có thể đi Bắc Kinh thăm chú tôi nữa. Tại sao? Bởi vì mỗi lần tôi bị tra hỏi, thì tôi cho họ coi tấm card này, và họ cho tôi đi liền. Không ai muốn đến gần tôi cả bởi vì họ tưởng rằng tôi có lao phổi. Tấm card nhỏ này không chừng là nguyên nhân sau này họ cho tôi rời khỏi Trung Quốc.
Một hôm tôi đang cầu nguyện trong phòng, thì tôi nghe có một giọng nói: “Ta sẽ đưa con ra khỏi Trung Quốc.” Tiếng nói này rất rõ ràng và đặc biệt, tôi quay đầu lại để coi coi có ai đang nói chuyện với tôi. Tôi thấy không có ai trong phòng. Đây là lần đầu tiên Chúa Trời đã nói chuyện với tôi qua một tiếng nói rõ ràng. Sau này tôi mới thấy có câu Kinh Thánh này trong sách Ê-sai 30:21. “Khi các ngươi xê qua bên hữu hoặc bên tả, tai các ngươi sẽ nghe có tiếng đằng sau mình rằng: ‘Nầy là đường đây, hãy noi theo!’ ”
Sau khi tôi nhận được lời khải thị này của Chúa Trời, tôi bắt đầu sắp xếp hành lý. Các anh chị em trong Hội Thánh tưởng rằng tôi đã nhận được giấy xuất cảnh rồi, nhưng tôi nói với họ rằng: “Không! tôi vẫn chưa nhận được gì hết, nhưng Chúa Trời đã cho tôi hay rằng Ngài sẽ đưa tôi ra khỏi Trung Quốc!”
Kinh Thánh ghi lại nhiều câu chuyện Chúa Trời nói chuyện với người dân của Ngài. Thí dụ như trong sách Công vụ các sứ đồ, Chúa Trời đã nói chuyện với Phao lô nhiều lần. Nhưng tại vì tiêu chuẩn của Đạo Cơ Đốc ngày nay đã trở nên rất tầm thường, cho nên những kinh lịch này thì được coi là bất thường hay là lạ thường. Đó thì chính là vấn đề của sự giao phó. Ngày nay đa số người Tín Đồ chỉ là những người dự lễ nhà thờ Chúa Nhật thôi, họ giao phó phân nửa, nhưng rất ít Tín Đồ là hoàn toàn giao phó. Hội Thánh ở các nước Tây Phương thì rất lạnh nhạt, trở thành một Tín Đồ Cơ Đốc thì không có khó khăn gì cả. Chúa Giê-su phán rằng: “Vác thập tự giá của các ngươi mà theo ta”, câu nói này đã thành ra vô ý nghĩa đối với những Tín Đồ ở Tây Phương. Ơn cứu chuộc rẻ tiền và pha loãng như vậy sẽ không giúp bạn nhận biết Đức Chúa Trời một cách trực tiếp hoặc là biết được Đức Chúa Trời có thiệt hay không. Nhưng nếu bạn giao phó hoàn toàn cho Chúa Trời, thì bạn sẽ kinh lịch được quyền năng kỳ diệu của Ngài, nhất là khi bạn trong tình trạng khó khăn hoặc nguy hiểm. Đó là lý do tại sao những Tín Đồ Cơ Đốc ở Trung Quốc thì kinh lịch được phép lạ thường xuyên. Muốn trở thành một Tín Đồ Cơ Đốc ở Trung Quốc thì thực sự cần phải giao phó hoàn toàn cho Chúa Trời, bởi vì bạn phải trả giá của sự lựa chọn này bằng cuộc đời của bạn. Đối với tôi, để trở thành một Tín Đồ Cơ Đốc ở Trung Quốc thì cần sự giao phó hoàn toàn của tôi.
Được Ban Cho Giấy Phép Xuất Cảnh Và Giấy Phép Nhập Cảnh Vào Hong Kong
Từ một phép lạ này sang một phép lạ khác, Chúa Trời mở cửa cho tôi rời khỏi Trung Quốc. Nhưng khi tôi có giấy phép xuất cảnh rồi, thì tôi không có tiền mua vé xe lửa đi Hong Kong. Nhưng Chúa Trời đã cung cấp cho tôi mọi điều cần thiết! Bất thình lình, ông chú tôi gởi một món tiền cho tôi, cho dù chú tôi chưa hề gởi tiền cho tôi bao giờ. Chú không biết rằng tôi sắp rời khỏi Trung Quốc. Chú nhận được món tiền ba tôi gởi cho nhưng chú không muốn nhận lấy, cho nên chú đã gởi món tiền đó cho tôi chính trong lúc tôi sắp rời khỏi Trung Quốc. Chúa Trời đã sắp đặt thời khóa biểu một cách tuyệt vời.
Nhưng tôi lại gặp một khó khăn khác. Cho dù tôi có giấy phép xuất cảnh rồi, nhưng tôi vẫn không đi vào Hong Kong được. Bởi vì hồi đó Hong Kong đã có quá nhiều nạn dân, chính phủ nước Anh không muốn cho tôi nhập cảnh trừ phi tôi có chứng minh rằng tôi sẽ đi một quốc gia khác. Vấn đề này kéo dài một thời gian khá lâu, và giấy phép xuất cảnh của tôi sắp hết hạn rồi. Tòa Lãnh Sự Thụy Sĩ điện thoại Tòa Lãnh Sự Anh yêu cầu phát một giấy phép nhập cảnh cho tôi, nhưng vẫn bị từ chối.
Tôi đến trước mặt Chúa Trời và cầu xin Chúa rằng căn cứ theo lời dạy trong Kinh Thánh, nếu Chúa đã mở cửa nào, thì không ai đóng lại được. Hôm sau tôi đến Tòa lãnh sự Anh, nhân viên của Tòa lãnh sự hỏi tôi muốn làm gì, tôi nói rằng tôi muốn xin một giấy phép nhập cảnh đi vào Hong Kong. Nhân viên đó bảo tôi ngồi chờ một chút, rồi ông lấy hộ chiếu của tôi đi. Sau đó ông trở lại cùng giấy tờ tôi và hỏi rằng tôi định ở Hong Kong bao lâu, tôi xin cho một tháng. Thật là ngạc nhiên, một giấy phép nhập cảnh được ban liền.
Khi tôi đi ngang qua cái cầu từ Thâm Trấn đến Hong Kong, nhân viên nước Anh ở biên giới hỏi tôi rằng: “Anh biết nói tiếng Anh không?” Tôi trả lời: “Vâng.”
Ông nói: “Giấy phép của anh thì đặc biệt lắm.” Tôi hỏi rằng loại giấy phép một tháng này có gì đặc biệt đâu.
Ông nói: “Không! Anh được dài hơn một tháng nhiều! Họ đã cho anh ở lại Hong Kong không giới hạn! Chính tôi chưa hề thấy loại giấy phép này bao giờ!”
Tôi hỏi ông đó tôi nên làm gì, và ông nói: “Anh có thể ở lại Hong Kong bao lâu cũng được, tùy anh!”
Rốt cuộc tôi ở lại Hong Kong 9 tháng trời, và tôi còn có thể xin một thẻ căn cước Hong Kong nữa. Nếu sự kiện này không phải do Chúa Trời sắp đặt, thì quí vị làm sao mà giải thích được sự này?
Chúa Trời Thử Thách Lòng Trung Tín Của Tôi
Ở Hong Kong tôi cầu xin Chúa Trời rằng: “Bây giờ con ở đây rồi, Chúa muốn con làm gì?” Chúa Trời khải thị cho tôi rất rõ ràng rằng Ngài muốn tôi đi Âu Châu. Nhưng tôi không có việc làm gì cả, làm sao mà tôi có tiền đi Âu Châu?
Trong những năm đó, Hong Kong có hàng chục ngàn hàng trăm ngàn nạn dân, làm sao mà tôi cạnh tranh nổi với họ để tìm việc làm? Nhưng phương pháp của Chúa Trời thì rất kỳ diệu. Một hôm tôi thấy trên tờ báo có một việc làm là phiên dịch từ chữ Anh sang chữ Hoa và cũng từ chữ Hoa sang chữ Anh. Đó là một việc làm của chính phủ, trả lương rất cao, tôi bèn đi xin liền. Đến buổi họp mặt, tôi thấy có nhiều người khác cũng ganh lấy việc làm này. Tôi làm bài thi vấn đáp và bài thi viết, rồi sau đó tôi được nhận vào việc làm này.
Rồi Chúa Trời tiếp tục đặt tôi trong một cuộc thử thách. Việc làm này là dài hạn, nhưng mà tôi chỉ muốn làm việc tạm thời, rồi tôi sẽ đi Âu Châu. Tôi vật lộn trong lòng ngẫm nghĩ rằng tôi có nên nói thiệt cho nhân viên trong vụ nhân sự biết không. Tôi biết nếu tôi nói thiệt thì tôi sẽ mất việc này. Rốt cuộc tôi quyết định tôi phải thành thật, tôi nói với Chúa Trời rằng: “Chúa đã làm bao nhiêu chuyện cho con rồi. Nếu Chúa vui lòng cho con việc làm này, cho dù điều kiện nào đi nữa, con vẫn chắc chắn được việc này.”
Tôi viết một bức thư để cám ơn nhân viên trong vụ nhân sự đã nhận lấy tôi. Nhưng tôi nói cho ông biết rằng tôi là một Tín Đồ Cơ Đốc, và tôi phải thành thật về tình trạng của mình, tôi chỉ muốn làm việc khoảng một hay hai năm rồi tôi sẽ đi Âu Châu. Trong thư trả lời ông viết rằng: “Tôi cám ơn sự thành thật của cậu, nhưng chúng tôi muốn tìm một người làm việc dài hạn. Trừ phi cậu suy nghĩ kỹ coi, và cậu chịu làm cho chúng tôi dài hơn một hay hai năm, bằng không chúng tôi phải đi mướn người khác.” Tôi không cách nào nữa mà phải nói cho họ biết rằng xin giao việc làm này cho người khác.
Sau khi tôi quyết định như vậy rồi, tôi bị các Tín Đồ khác khiển trách, họ cũng ở tại cùng một nhà trọ cung cấp bởi Hội Thánh Lutheran. Họ nói: “Thiệt là ngu dại! Anh không biết có bao nhiêu nạn dân ở Hong Kong đang nhịn đói sao?” Một trong những người khiển trách tôi là vị trưởng lão của Hội Thánh chúng tôi ở Thượng Hải. Ông nói: “Vấn đề của bọn trẻ tuổi là họ không hiểu rõ tình trạng thực tế của cuộc đời. Coi tôi này, tôi đã năm mươi mấy tuổi rồi, tôi đã làm việc trong một hãng dầu xăng hơn ba mươi năm rồi, nhưng tôi được cái gì đây? Tiền lương của tôi chỉ nhiều hơn một chút tiền lương của việc làm mà anh được nhận. Thử tưởng tượng xem, một người trẻ tuổi mà được tiền lương như vậy! Mà anh lại ngu dại đi từ chối việc này!” Tôi bị họ khiển trách rất nặng. Tôi không nói gì để bào chữa cho mình cả, tôi chỉ giao phó việc này cho Chúa Trời thôi.
Bây giờ tôi lại kẹt vào trong tình trạng cũ, tôi vẫn không có việc làm, và tôi vẫn không biết ở đâu mà kiếm được tiền đi Âu Châu. Một trường học của Đạo Tin Lành chịu mướn tôi làm giáo sư Anh ngữ, nhưng tiền lương thì ít quá, cho dù tôi làm suốt đời vẫn không dành đủ tiền đi Âu Châu. Mà rốt cuộc việc làm đó cũng không thành.
Tôi biết ở Hong Kong thì có nhiều tàu lớn, cho nên tôi đi hỏi những thuyền trưởng đó coi coi họ có cần người làm việc trên tàu không. Những thuyền trưởng đó thì tử tế với tôi lắm, nhưng họ không thể mướn tôi được, bởi vì đã có đủ người làm việc rồi. Nhưng Chúa Trời có một kế hoạch cho tôi, Ngài đang thử thách lòng trung tín của tôi.
Một Bà Cụ Tín Đồ Người Mỹ Tặng Cho Tôi Món Tiền Để Mua Vé Tàu Đi Âu Châu
Lúc đó ở bên kia của Thái Bình Dương, ở bờ biển miền tây của nước Mỹ, ở xứ Oregon, có một bà cụ Tín Đồ Cơ Đốc đang quỳ xuống cầu nguyện. Chúa Trời nói với bà rằng: “Con hãy đi Hong Kong bởi vì ta muốn con đi làm một việc cho ta.” Bà cụ này thì khoảng năm mươi tuổi, bà thuộc về một gia đình giàu có. Bà chưa hề rời khỏi nước Mỹ bao giờ, đối với bà đi Hong Kong thì tựa như đi mặt trăng vậy.
Bà nói với chồng bà rằng: “Hôm nay khi em đang cầu nguyện, Chúa bảo em đi Hong Kong.” Chồng của bà cũng là một người Tín Đồ trung tín, ông nói với bà rằng: “Nếu Chúa bảo em đi Hong Kong, thì em nên đi.”
Rồi bà đến trước mặt Chúa Trời và hỏi rằng bà phải làm gì ở Hong Kong, Chúa Trời chỉ nói rằng: “Con đi Hong Kong, rồi ta sẽ cho con biết con phải làm gì.” Một trong những nguyên tắc trong đời sống Tín Đồ Cơ Đốc là thông thường Chúa Trời dẫn dắt ta từng bước một mà thôi. Cho nên bà đi đến Hong Kong và ở trong cùng một nhà trọ của Hội Thánh Lutheran mà tôi đang ở. Trong mấy tuần lễ, mỗi ngày bà cứ cầu xin Chúa cho bà biết Chúa muốn bà làm gì.
Một hôm trong lúc tôi đang cầu nguyện, thì có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra thì bà cụ này đang đứng ở đó. Bà nói với tôi rằng: “Chúa Trời vừa khải thị cho tôi, Chúa bảo tôi đi mua một vé tàu cho cậu đi Âu Châu.” Tôi tạ ơn bà nhưng tôi xin bà nên cầu xin Chúa chỉ dẫn rõ ràng hơn. Bà nói ngay rằng: “Không! Chúa Trời đã chỉ dẫn rõ lắm rồi!”
Một vài ngày sau bà trở lại hỏi tôi đã mua vé chưa. Khi tôi nói chưa, thì bà nói: “Đi mua vé liền đi. Bây giờ tôi biết chắc chắn lắm rồi tại sao Chúa lại bảo tôi đến đây. Chúa đã giao phó một nhiệm vụ cho tôi, đó là để đưa cậu đi Âu Châu. Mua vé đi, đừng chậm trễ nữa!” Hôm đó là ngày thứ sáu.
Mỗi ngày tôi cũng đọc báo, tôi biết thời khóa biểu, đường đi và giá tiền của tất cả các tàu biển rời Hong Kong đi Âu Châu. Tôi cũng biết vé tàu đi Âu Châu rẻ tiền nhất là một chiếc tàu sẽ rời Hong Kong vào thứ ba tuần sau. Sau khi bà Tín Đồ nhân từ này trao cho tôi một tờ cheque với số tiền đầy đủ rồi, tôi đi đến hãng đại lý tàu thủy để mua vé tàu. Nhưng tôi đến chỗ đó thì ông đó cho tôi hay rằng giá của vé tàu đã gia tăng 20% bởi vì cuộc chiến tranh ở Kinh Suez vào năm 1956. Kinh Suez đã đóng lại vì cuộc chiến tranh, và không ai biết rằng trong khoảng một tháng Kinh Suez có mở lại hay không, mà một tháng sau thì chiếc tàu sẽ đến vùng đó rồi. Nếu Kinh Suez không có mở thì chiếc tàu phải đi một khoảng đường dài vòng qua Nam Phi và Hữu Vọng Các (The Cape of Good Hope). Tôi hỏi hãng đại lý tàu thủy rằng món tiền phụ 20% đó có được trả lại không nếu rốt cuộc chiếc tàu có thể đi vượt qua Kinh Suez. Ông đó không biết chắc, nhưng ông nói trả tiền lại thì khó lắm, tại vì phải mua bảo hiểm cao hơn khi chiếc tàu đi qua Kinh Suez ngay sau khi cuộc chiến tranh chấm dứt, bởi vì tại vùng biển đó có nhiều thủy lôi và có nhiều tàu đã bị chìm rồi. Nhưng dù sao đi nữa, trên vé tàu sẽ có một câu nói rằng: “Vì tình hình tại Kinh Suez, công ty tàu thủy sẽ giữ lại hết thảy hay một phần của 20% tiền phụ này, và công ty sẽ có quyền quyết định về việc này.” Hôm đó đã là thứ sáu rồi, và chiếc tàu sẽ rời vào ngày thứ ba tuần sau. Bằng cách nào mà tôi có thể kiếm thêm số tiền phụ này?
Khi tôi trở về nhà trọ Lutheran, bà đó hỏi tôi đã mua vé tàu chưa. Khi tôi nói cho bà biết về 20% tiền phụ đó, thì bà kêu than rằng: “Khen ngợi Chúa Trời! Mọi việc đều tốt đẹp quá! Khi cậu đi rồi, thì tôi nhận được điện tín của chồng tôi, ông cho tôi hay rằng ông vừa gởi thêm một số tiền cho tôi. Ông không biết nguyên nhân tại sao, nhưng Chúa Trời đã chỉ thị cho ông nên gởi thêm số tiền này cho cậu. Ông nghĩ rằng cậu cần món tiền này. Đây là món tiền đó. Cậu hãy trở về hãng đại lý để mua vé đi!” Khen ngợi Chúa Trời vì những người dân của Ngài vui lòng theo đuổi đường lối của Ngài! Tôi từ Trung Quốc đến Hong Kong, và Chúa Trời sai một người từ nước Mỹ xa tận chân trời đến gặp mặt tôi ở Hong Kong để đưa tôi đi Âu Châu! Quí vị có thấy chưa? Quí vị có nghĩ rằng đây chỉ là tình cờ ngẫu nhiên chăng? Chúa Trời thì rất chân thật và kỳ diệu. Ngài phối hợp thời gian thật là hoàn hảo. Tôi rời Hong Kong vào ngày thứ ba, và bà cụ Tín Đồ kia trở về nước Mỹ vào ngày thứ tư.
Những Chuyện Kỳ Diệu Trong Cuộc Hành Trình Đi Âu Châu Bằng Tàu Biển
Chiếc tàu là tàu chở hàng và chỉ có 12 hành khách thôi. Tôi ở cùng một phòng với một người khách đi Singapore (Tân Gia Ba). Khi chiếc tàu đến gần Singapore, khi đường chân trời của Singapore càng ngày càng rõ, thì người này quỳ xuống cùng một lượt với tôi và giao phó cuộc đời của người cho Chúa.
Trong cuộc hành trình còn lại đi Âu Châu, tôi có cả một phòng riêng, tôi được nghỉ ngơi thiệt thoải mải và sức khỏe của tôi phục hồi lại. Trên chiếc tàu chở hàng thì mọi người đều là hành khách hạng nhất. Trên tàu tôi được ăn những món ăn ngon và bổ dưỡng, với lại tôi được nghỉ ngơi đầy đủ, Chúa Trời sắp đặt mọi việc để cho tôi phục hồi lại sức khỏe.
Ở Miến Điện những người công nhân đang có cuộc đình công, cho nên chiếc tàu ngừng lại một tháng để chờ đợi các hàng hóa trở đi Âu Châu. Kết quả là tôi ở trên tàu hai tháng trời nhưng tôi chỉ trả tiền một hành trình thường thôi. Khi tôi đến Âu Châu thì sức khỏe tôi đã phục hồi lại. Chúa Trời thấu hiểu tất cả mọi điều cần thiết của tôi.
Trong chuyến đi đó, những người hành khách thảo luận với nhau rằng họ có lấy lại được món tiền phụ 20% hay không. Họ hỏi ý kiến tôi, tôi nói tôi biết chắc rằng tôi sẽ lấy lại được món tiền đó. Họ lấy làm ngạc nhiên về câu trả lời của tôi, họ hỏi tại sao tôi lại biết. Tôi không thể giải thích cho họ, nhưng Chúa Trời đã cho tôi biết rằng tôi sẽ lấy lại được món tiền đó.
Khi chúng tôi đến Âu Châu rồi, chúng tôi xuống tàu rồi đến ngay văn phòng của công ty tàu thủy. Người đại lý cho tôi một tờ cheque với món tiền phụ 20% đó. Người kế tiếp cũng mong được một tờ cheque như vậy, nhưng ông đại lý từ chối không cho ông cái gì hết, tại vì đã ghi trong giao kèo rằng được hoàn lại món tiền hay không là hoàn toàn do công ty tàu thủy quyết định. Mười bạn hành khách của tôi ở lại văn phòng cả ngày, họ mong có thể lấy lại tiền phụ 20% đó, nhưng đều không được.
Chuyện hoàn lại món tiền phụ 20% này thì kỳ lạ lắm. Tôi trả tiền vé ở Hong Kong bằng đô-la Mỹ, và tôi nhận được tiền hoàn lại ở nước Nam Tư, nhưng món tiền hoàn lại đó không phải là tiền Hong Kong, cũng không phải là đô-la Mỹ, mà lại là tiền pound của nước Anh. Sau này tôi mới hiểu được tất cả những điều này đều do Chúa Trời sắp đặt sẵn.
Chúa Trời Hướng Dẫn Tôi Đi Học Tại Học Viện Kinh Thánh Ở Xứ Ê-cốt Của Nước Anh
Sau khi đến Âu Châu rồi, tôi đi Thụy Sĩ thăm má tôi liền, má vừa có một cuộc mổ xẻ rất nguy hiểm. Tôi chờ đợi coi Chúa Trời có chỉ dẫn cho tôi nên làm gì ở Âu Châu. Một hôm tôi đi Zurich thăm ông chủ tịch của Ngân Hàng Thụy Sĩ. Một người bạn ở Hong Kong cho tôi cái tên và địa chỉ của ông này. Ông là một Tín Đồ Cơ Đốc rất tốt, cả gia đình của ông đều rất tốt và khiêm nhường.
Khi tôi lên xe lửa rời Zurich, thì vợ của ông này cho tôi một cuốn tạp chí để đọc trên xe lửa. Tôi nhận lấy cuốn tạp chí và tạ ơn bà. Trên cái bìa đằng sau của tạp chí thì có trang quảng cáo của một học viện Kinh Thánh ở Ê-cốt. Tôi tự nhủ rằng, không chừng tôi nên xin vào học viện Kinh Thánh này.
Tôi không biết Chúa Trời muốn tôi làm gì. Ban đầu tôi muốn theo học kỹ sư, nhưng tôi càng ngẫm nghĩ thì càng thấy rằng tôi nên theo học tại một học viện Kinh Thánh trước khi tôi học những môn khác. Tôi cắt ra trang quảng cáo đó, rồi tôi xin vào học viện Kinh Thánh này ở Ê-cốt. Mãi cho đến tôi được nhận vào học viện này rồi, thì tôi mới hiểu được lý do tại sao trước kia tôi nhận được tiền phụ hoàn lại của vé tàu bằng tiền pound của Anh. Chúa Trời đã biết trước rằng tôi sẽ vào học viện Kinh Thánh này ở nước Anh. Khi tôi trả học phí cho nhà trường bằng tờ cheque đó, thì món tiền vừa đủ để trả học phí kỳ học đầu tiên. Chúa Trời thực sự đã sắp đặt mọi việc hoàng hảo.
© Châu Huệ Hiền, 2016, 2018
Permission is granted for the non-profit distribution or printing of this message for the ministry of the Gospel.
Cho phép phân phát hoặc in lại bài giảng này phi lợi nhuận trong việc rao truyền Tin Lành.
(c) 2021 Christian Disciples Church